Thuở ấy nhỏ tuổi, tụi tôi nghĩ rằng tình bạn là thứ chẳng bao giờ mất đi. Cứ nghĩ rằng xa mặt nhưng không cách lòng, nghĩ rằng cứ đứng cạnh nhau nhìn thế giới mãi như vầy, không đứa nào bỏ quên đứa nào, không ai ngoảnh mặt làm ngơ với người còn lại hết.
Thời gian lấy mất của con người nhiều thứ ghê. Mới tưởng như xổ được hết gan ruột mình ra với người kia rồi thì họ lại biến đâu mất tiêu. Để mình mình trơ trọi. Kí ức về một ngày hoàng hôn trời đẹp hết sức đi cùng nhau kể đủ thứ tào lao trên đời, giờ chỉ còn lại trong hoài niệm.
Mất rồi là mất luôn.